Chuyện thứ I:
Mười giờ đêm, bà mẹ gọi con trai:
- Con ơi, mẹ đói bụng quá, có gì cho mẹ ăn chút không?
- Hết trơn rồi, không còn gì!
- Hay con cho mẹ uống miếng sữa đỡ đói cũng được.
- Sữa cũng hết rồi, chưa mua!
- Vậy, con xuống căng-tin mua cho mẹ cái gì ăn đi, mẹ đói quá!
- Căng-tin giờ này đóng cửa rồi, thôi ngủ đi, sáng tính!
Sáu giờ sáng, bà mẹ gọi con trai:
- Mấy giờ rồi con?
- Sáu giờ!
- Con đi mua đồ ăn sáng đi, mua cái gì cho mẹ ăn…
- Bảy giờ người ta mới mở cửa, ráng đợi chút đi! Bệnh gì mà lúc nào cũng la đói!
(Anh chàng này năm xưa, đói sữa, khóc nhè lúc nửa đêm, không biết ai là người thức dậy cho bú vậy ta?).
Chuyện thứ II:
Có một nhóm người tranh cãi về việc ai sẽ là người trực chăm nom người mẹ đang bệnh nặng. Một người nói:
- Mẹ cưng thằng Út nhất, mẹ chỉ muốn nó ở với mẹ suốt thôi.
Người có vẻ là Út nói:
- Được thôi, nhưng em còn phải đi làm, lái xe cho sếp người nước ngoài đâu có nghỉ được! Phải chia nhau mỗi người trực một bữa chứ! Mẹ có cả mười người con chứ đâu phải có mình thằng Út này?
Một người con gái nói:
- Thôi, tối nay em trực cho, nhưng sáu giờ sáng mai phải có ai vào thay cho em về đi làm. Anh Ba nha?
Anh Ba nói:
- Tao không vô sớm như vậy được, phải sau bảy giờ mới được, vì tao còn phải chở thằng Hậu và con Hương hai đứa đi học.
(Cái này là nước mắt chảy xuôi nè!).
Cô con gái lại quay qua người anh khác:
- Vậy, anh Hai sáng mai vô sớm nha, con anh lớn hết rồi, học xong đi làm rồi đâu phải đưa đón?
Anh Hai nói:
- Không được! Sau bảy giờ rưỡi tao mới vô được, vì tao còn phải chở chị Hai mày đi làm trước rồi sau đó mới vô được.
(Cái này là nước mắt chảy… ngang luôn nè! Nghe tới đây, mình thấy “oải” cho thế thái nhân tình quá nên bỏ đi mà không biết được anh em nhà họ đã giải quyết như thế nào việc chăm nom mẹ bệnh).
Chuyện thứ III:
Buổi sáng. Ông cụ nằm đó, phát ra một thứ “ngôn ngữ lạ”:
- Ú… ê… êu… uôn… ớ!
Ông con trai nói:
- Được rồi, được rồi, uống nước phải không? Chờ chút con lấy!
Người đàn ông lấy nước nóng rót ra từ cái phích nước, cẩn thận pha với một chút nước suối lạnh để được một ly nước ấm nhỏ. Sau đó, ông từ từ nâng đỡ ông cụ ngồi dậy và kê miệng ly nước vào đôi môi luôn mấp máy của ông cụ.
- U… ô… uớ… ái… ang! – Ông cụ lại nói bằng thứ tiếng riêng.
- Vâng, để con đi lấy cái bô. – Người đàn ông trả lời.
- Ớ… a… au… uô… ái…ouô!
- Vâng , con biết rồi! Con sẽ rửa sạch và lau khô. Bố cứ yên tâm.
Sau đó, người đàn ông đi lấy dụng cụ và chăm cho ông cụ đi vệ sinh một cách thuần thục, chu đáo. Nằm yên được một lúc, ông cụ lại nói:
- Ang… uố… ều… ều… ặc…
- Vâng, cháu lát nữa sẽ vào!
- Óa… ao… y… ỷ… oam…
- Hôm nay nó phải xin nghỉ một hôm để vào với ông. Chiều nay con phải đến công ty vì có cuộc họp không vắng mặt được. Cháu nó nghỉ học để vào với ông như mấy lần trước!
- Ô… oa… yê… ái… a… èo…uô!
- Không sao đâu, bố ạ!
Buổi chiều. Tiếng ông cụ ú ớ lại vang lên:
- Au… ao… à… u… ơ…
- Dạ, con mới vô lúc ông đang ngủ. Ba con đi làm rồi ông! – Một cậu trai trẻ lên tiếng.
- Eon… im… oọc… uơ… ao… ao…
- Dạ, không sao đâu ông, chiều nay chỉ là giờ thảo luận thôi ạ! Con có xin phép nghỉ rồi.
- Ôn… oi… ou… à… uồm…
- Dạ, để con lấy cháo ông ăn!
Cậu trai chỉ khoảng mười tám đôi mươi mà đã có một sự kiên nhẫn với người già, hiểu được những gì ông cụ nói như thế sao? Bố cậu ấy hiểu đã đành, cậu ta cũng hiểu được ông nội nói gì thì quả thật thời nay hiếm có. Tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi đã hỏi thăm cậu bé:
- Cháu hiểu được ông cụ nói gì sao?
- Dạ, cũng chỉ mài mại, và con trả lời để ông có người chuyện trò vậy thôi, chứ thật sự cũng không hiểu rõ ý ông lắm đâu chú!
- Nhưng chú thấy con trả lời và làm theo những gì ông ấy yêu cầu chính xác mà?
- Dạ, chú thấy vậy chứ không chính xác lắm đâu, nhưng riết rồi cũng quen nên con với ba con biết ông ngoại nói gì, cần gì mà làm theo, ban đầu cũng trật tùm lum mà giờ thì bớt trật rồi đó chú!
- Ủa, ông cụ là ông ngoại con hả?
- Dạ!
- Vậy, ba con…
- Là con rể của ông ngoại, dĩ nhiên rồi chú!
- Vậy, mẹ con đâu?
- Dạ, mẹ con mất sớm vì tai nạn rồi!
- Và bên ngoại không còn ai?
- Dạ còn chứ, con có hai cậu và ba dì…
- Vậy mà không ai chăm được ông ngoại mà lại để cho hai cha con con?
- Dạ, tại vì chỉ có ba con và con là hiểu được ông ngoại nói gì, cần gì thôi! Mấy cậu, mấy dì cũng quan tâm ông nhưng không chăm ông được.
(Ôi, nước mắt chảy ngược, mà ngược kiểu này thì thật là của hiếm có ở trên cõi đời ô trọc này).
Chuyện thứ IV:
Hắn ngồi đó, nơi góc tường hành lang khu Hồi sức tích cực, chờ đợi người ta gọi tên người thân của hắn đang nằm trong đó. Có khi người ta gọi tên người thân của ai đó đang nằm trong khoa Hồi sức tích cực chỉ để đi đóng tiền tạm ứng; có khi để tiếp tế đồ vệ sinh tã lót hoặc sữa. Bệnh nhân ở khu này là gần như cách ly hoàn toàn với bên ngoài, người thân chỉ biết chờ đợi thông tin từ phía các bác sĩ thông qua tiếng loa phát thanh ra ngoài.
- Xin mời người nhà bệnh nhân Đàm Thị Lý!
Tiếng loa vang lên làm hắn giật nảy người, nhưng dường như không đúng tên người nhà của hắn, bởi hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích sau cái giật mình vừa rồi.
- Xin mời người nhà bệnh nhân Đàm Thị Lý!
Hắn vẫn giật mình khi nghe tiếng loa, dẫu rằng sau đó ngay lập tức hắn nghe rõ không phải tên người thân của hắn. Hắn nghĩ ngợi, lấy làm lạ sao có ai đó mà không quan tâm đến người nhà của mình như vậy? Đã hai lần người ta gọi tên rồi mà…
Hắn ngáp dài. Hắn buồn ngủ lắm, sau hơn một ngày đêm thức trắng. Nhưng, hắn không dám ngủ, dù chỗ hắn ngồi là lý tưởng cho một giấc ngủ chợp mắt tạm thời. Bằng chứng là có vài người ngồi cạnh hắn đang say sưa… ngáy! Hắn sợ rằng khi hắn ngủ, người ta gọi tên thì hắn sẽ không hay biết. Bởi, với người thân của hắn đang nằm trong kia, hắn là người duy nhất đang chờ gọi tên ở bên ngoài.
- Xin mời người nhà bệnh nhân Đàm Thị Lý!
Hắn lại giật mình, và lại nhận ra không phải tên người nhà mình. Quái lạ! Ai lại bỏ bê người thân trong lúc “thập tử nhất sinh” này chứ? Mặc dù là đã có các y, bác sĩ lo, mình có ở đây cũng chẳng làm được gì, nhưng sao mà có thể yên tâm khi không ở đây cho được? Cái gia đình của ai đó đằng kia sao mà đông đúc thế? Mười mấy người tụ tập lại một chỗ bàn tán xôn xao… Đây chắc là nhóm người anh em một nhà hôm qua tranh cãi xem ai sẽ là người phải trực chiến trông nom mẹ đây mà. Người nằm trong khoa kia chắc là mẹ của họ. Người có con đông quả nhiên có phước, hầu như cả nhà đều có mặt ở đây, chẳng bù cho…
- Xin mời người nhà bệnh nhân Đàm Thị Lý!
Hắn lại giật mình với tiếng loa. Chết tiệt! Người ta đã không có ở đây mà cứ gọi hoài! Người cần nghe gọi để nhân tiện hỏi thăm tình hình sức khỏe của người nhà mà không gọi, cứ gọi mãi một người. Cả đám người đông đảo, ồn ào kia nữa, cần gì phải tụ tập đông như thế chứ? Người ta có gọi tên thì cũng chỉ có một người nhà được vào thôi, cứ làm như phải chia của không bằng! Ồn ào như thế thì làm sao mà nghe được?
- Xin mời người nhà bệnh nhân Đàm Thị Lý!
Không hiểu sao cứ mỗi lần tiếng loa vang lên như thế là hắn lại giật mình. Hắn nghe xong không phản ứng, chứng tỏ không đúng tên người nhà của hắn, nhưng sao hắn lại giật mình? Có cái gì đó đang giằng xé tâm can, hắn tưởng tượng nếu là mẹ… Ừ, nếu là mẹ hắn nằm trong đó thì sao? Chắc chắn hắn không thể bỏ mặc như vậy được, ít ra phải hỏi xem có tiến triển, có hy vọng gì hay không chứ! Hắn nhăn mặt. Hắn đau ư? Ồ, không! Hắn đang khóc! Tại sao hắn lại khóc nhỉ? Như bao người khác ở đây thôi, đang chờ tin người nhà, đã nghe ngóng được gì đâu? Sao hắn lại khóc chứ?
- Xin mời người nhà bệnh nhân Đàm Thị Lý!
Tiếng loa vẫn kiên nhẫn kêu gọi, cũng vẫn chỉ một cái tên… Hắn cúi gầm mặt. Một lúc thật lâu sau, hắn đột ngột đứng lên và bỏ đi. Chắc hắn cho rằng tiếng loa đã tra tấn tinh thần hắn. Hắn không chịu đựng nổi sự chờ đợi và nỗi hồi hộp điếng người mỗi khi có tiếng loa… Hắn đã quyết định bỏ đi và không quay lại…
- Xin mời người nhà bệnh nhân Đàm Thị Lý!
Tiếng loa như một thói quen lập lại trong vô vọng.
Mấy ngày sau, có một thông tin được công bố trong thông cáo báo chí, rằng tại khoa Hồi sức tích cực của Bệnh viện Nhân dân 115, có một bà cụ 70 tuổi, mắc bệnh ung thư phổi di căn cấp tính, đã bị người thân bỏ mặc trong bệnh viện và đã tử vong mặc dù các bác sĩ trong khoa tận tình cứu chữa suốt ba ngày đêm. Được biết, trước đó, bà cụ có một người thân trông nom là một chàng trai trẻ, nhưng khi bà cụ được đưa vào khoa Hồi sức tích cực thì không thấy cậu ta đâu nữa…
Ôi, chẳng lẽ chàng trai đó là hắn?
Chuyện
thứ V:
Dũng, thanh niên phơi phới 24 tuổi, đang cùng với mẹ ở trong bệnh viện chăm sóc bà ngoại bệnh nặng. Dũng không nề hà chuyện phải thay mẹ nuôi bà trong bệnh viện. Cu cậu sẵn sàng sau giờ làm là lại vào bệnh viện để thay thế cho mẹ mình về nghỉ…
Đang trong một lúc như thế, Dũng nhận một cuộc gọi điện thoại của Thái, một người anh họ bằng tuổi, con của ông bác anh ruột của mẹ:
- Ê, Dũng! Nghỉ lễ sắp tới đi Phan Thiết chơi không?
- Trời đất! Bà ngoại em tức là bà nội anh, đang bệnh nặng nằm trong bệnh viện như vậy thì lòng dạ nào mà đi chơi chứ?
- Ôi dào! Bà nội thì đã có mấy cô, mấy chú lo rồi, tụi mình thì làm được gì chứ? Ngày nghỉ lễ mà không đi chơi sao được, có cả anh Tùng và anh Châu con bác Hai đi nữa đó!
- Thôi, mấy ông thích thì cứ đi đi! Tui còn phải phụ với mẹ tui lo cho bà ngoại. Lễ thì lễ, không đi chơi cũng đâu có sao. Mà, từ lúc bà ngoại nhập viện tới giờ, anh có tới thăm lần nào chưa?
- Có ba mẹ tao thăm rồi.
- Bác Ba có đi thăm là chuyện của bác Ba, là bổn phận và tình cảm của con đối với mẹ. Còn tụi mình là tình cảm cháu nội, cháu ngoại đối với bà chứ! Hổng lẽ anh không có thương bà sao? Mà hổng lẽ bác Ba cũng chỉ đi thăm thôi chứ không phụ với mẹ em chăm sóc cho bà ngoại?
- Thôi, mệt mày quá! Mày không đi thì thôi, tao không rủ nữa!
- Vậy, anh có vô thăm bà không?
- Thì thăm, nhưng để tao đi chơi về đã! Thôi nhe, tao cúp máy đây!
(Hix! Con cháu cũng năm bảy đường con cháu, có hiếu với cha mẹ thì cũng hiếu thảo với ông bà; mà thờ ơ với ông bà thì cũng sẽ dễ dàng bỏ mặc cha mẹ khi sức yếu về già. Người không quan tâm cha mẹ sẽ bị con cái mình bỏ mặc sau này, âu cũng chỉ là “gieo quả nào gặt quả ấy” mà thôi!).
Chuyện thứ VI:
Lời yêu thương muộn màng
Mẹ ơi! Con biết là mẹ muốn về nhà lắm rồi.
Con biết mẹ đã phải chịu khổ sở cả hơn hai tuần nay tại bệnh viện này rồi.
Nhưng mẹ ơi! Con không có quyền…
Cả bác sĩ cũng không có quyền…
Ôi, mẹ ơi! Con đau xót lắm khi thấy mẹ phải chịu đựng đau đớn như vậy. Nào là ống nội khí quản, ống hút dịch, ống nuôi ăn… cắm vào mồm, vào cuống họng của mẹ, để đến hôm nay cái vòm miệng của mẹ đã sưng vếu lên rồi. Cả hai tay và hai chân của mẹ đều bị buộc chặt vào thành giường…
Con biết mẹ muốn nói với con điều gì dù mẹ không thể nói. Bằng ánh mắt, cái lắc đầu, mấy ngón tay ngoe nguẩy như muốn ngoắt con lại gần và miệng thì ú ớ không nói được do vướng mấy đường ống, con biết mẹ muốn về nhà, mẹ muốn buông xuôi…
“Thôi, không xong rồi, đàng nào cũng thế thôi, cho tao về đi!”.
Con hiểu ý mẹ muốn nói thế, mẹ muốn về nhà, muốn ôm ấp, hú hí với các cháu nội, ngoại. Mẹ thèm lắm cái không khí gia đình, hãy cho mẹ về hưởng sự đầm ấm một chút thời gian cuối đời mẹ, một chút thôi rồi mẹ ra đi cũng cam, chứ cứ kéo dài lê thê công cuộc giành giựt mạng sống với thần chết như thế này là kéo dài thêm sự đau đớn, khổ sở cho mẹ mà chẳng lợi ích gì.
Con biết lắm mẹ ạ! Con đau lòng lắm khi được bác sĩ cho biết rõ về bệnh tình của mẹ…
Con đã khóc suốt đêm qua mà không hề chợp mắt được một chút nào.
Căn bệnh viêm phổi mạn tính của mẹ đã vào thời kỳ cuối, đã kháng tất cả các loại kháng sinh mạnh nhất, mới nhất hiện nay, rằng mẹ cầm cự được đến hôm nay đã là kỳ tích…
Bác sĩ không dám, con không dám, anh chị Hai con không dám, và đám em út, con cháu con lại càng không dám… đồng ý cho mẹ về nhà.
Con cũng không biết là làm như vậy là thương mẹ hay ác với mẹ nữa?
Mỗi ngày người ta rút trong phổi mẹ ra cả lít nước dịch có cả đàm, mủ. Mẹ duy trì được là nhờ ở những đường ống đó, bây giờ mà xin rút ống để về nhà thì liệu mẹ sống được với con cháu bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ, thậm chí là bao nhiêu phút? Mẹ ơi, con không dám đâu, mà con nghĩ các bác sĩ cũng không dám đâu! Còn nước là họ còn tát, còn duy trì được bao lâu là họ phải duy trì dù biết trước là sẽ không xong. Y đức của họ buộc họ phải như thế. Con thì không biết gì về y đức, nhưng con cũng cảm thấy không thể chiều theo ý mẹ được. Con không thể nào xin cho mẹ về để chết được, dù rằng đó là một sự giải thoát cho mẹ.
Mẹ ơi, hãy sống với chúng con được giây phút nào thì hay giây phút đó, mẹ nhé! Mẹ hãy sống với chúng con, dù là sống trong phòng hồi sức cách ly hoàn toàn với bên ngoài. Hãy sống với chúng con, dù mỗi ngày mỗi đứa chúng con chỉ được vài mươi phút vào thăm mẹ. Mẹ nằm đó lạnh lẽo, dây nhợ, đường ống gắn đầy người, chịu bao sự đớn đau, giày vò… nhưng mẹ vẫn sống, và chúng con không bao giờ tắt niềm hy vọng.
Ôi, con sắp mất mẹ rồi! Ngàn lần sự thật có phũ phàng, con cũng không tin.
Con không thể tin được rằng con sắp mất mẹ.
Mẹ ơi! Con xin lỗi vì đã bao lần con hỗn hào với mẹ. Con sa sả những lời mắng mỏ, hằn học với mẹ cũng chỉ vì tính tình tự thủ ích kỷ của mình.
Con xin lỗi mẹ vì đã thiếu chăm nom mẹ, để đến nỗi sức khỏe của mẹ ngày một yếu đi, vậy mà con vẫn thờ ơ, vô tâm gạt bỏ những lời yêu cầu giúp đỡ thích đáng của mẹ mà đáng ra con phải tự biết để giúp mẹ.
Con sân si tranh giành và cả ganh tỵ với các em, nhất là thằng Út. Mẹ cưng nó quá mà, thì để nó lo cho mẹ chứ, sao cái gì cũng phải là con? Sửa cái nhà, mua cái xe cho nó, mẹ cũng bảo con. May là con chậm chồng, chứ như người ta thì giờ này con của con đã lớn, tập trung lo cho chúng nó thì còn đâu thì giờ, tiền bạc mà lo cho mẹ? “Nước mắt chảy xuôi” mà mẹ! Bằng chứng là mấy đứa em của con đó, cả ông anh Hai cao cả của con nữa, đứa nào cũng lo cho vợ, cho chồng con chúng nó, chứ có đứa nào lo cho mẹ không? Tất cả cũng chỉ có con thôi, không chồng, không con, không vướng bận nên mới có thể toàn tâm toàn ý mà lo cho mẹ thôi. Mẹ có biết không?
Ôi, những sự gằn hắt ấy, tính tình ích kỷ ấy, đáng lẽ con phải sáng suốt nhận ra rằng, đã gây ra cho mẹ bao nhiêu nỗi muộn phiền, buồn bực. Một đứa con gái lớn muộn chồng, chỉ riêng điều đó thôi đã làm cho mẹ phải bận lòng lo lắng biết bao, vậy mà lại còn phải chịu đựng cái tính khí thất thường của con nữa… Không biết là con phải quỳ gối như lúc trẻ thơ phạm lỗi cha mẹ bắt quỳ, và phải nói lời kính cẩn xin lỗi bao nhiêu lần mới xóa hết được tội lỗi của con? Lạy Trời, lạy Phật! Con cắn cỏ cầu xin người hãy phù hộ độ trì cho mẹ con được tai qua nạn khỏi.
Mẹ ơi, không phải là khi con sắp mất mẹ rồi, con mới tỏ ra yêu mẹ như thế đâu. Con lúc nào cũng yêu mẹ, bởi mẹ là mẹ của con. Trước đây chẳng qua vì chủ quan và vô tâm nên con xao nhãng chuyện quan tâm đến mẹ, chứ nào phải con không yêu mẹ đâu? Bây giờ con tiếc hận biết bao nhiêu. Con đã bỏ lỡ nhiều cơ hội được gần gũi mẹ, để được mẹ ôm ấp vỗ về như lúc còn thơ. Con đã có bao điều tâm sự mà không nói với mẹ. Con chủ quan cho rằng mình học cao thì khó mà chia sẻ mọi điều với mẹ chỉ mới học hết lớp năm. Con không biết được rằng trường đời đã dạy mẹ cả kho kiến thức vào đời, chẳng thế mà mẹ bươn chải nuôi cho ăn học đầy đủ cả mười đứa con.
Mẹ ơi, bây giờ thì đã muộn mất rồi! Mẹ đã không còn có thể nghe được những tâm sự từ đáy lòng của con. Mẹ cứ nằm đó, thở bằng máy, ăn bằng ống, hiểu được chúng con nói bằng những cái chớp mắt, những cái gật đầu, cái ngoắt tay ra hiệu và bằng cả những… giọt nước mắt!
Dũng, thanh niên phơi phới 24 tuổi, đang cùng với mẹ ở trong bệnh viện chăm sóc bà ngoại bệnh nặng. Dũng không nề hà chuyện phải thay mẹ nuôi bà trong bệnh viện. Cu cậu sẵn sàng sau giờ làm là lại vào bệnh viện để thay thế cho mẹ mình về nghỉ…
Đang trong một lúc như thế, Dũng nhận một cuộc gọi điện thoại của Thái, một người anh họ bằng tuổi, con của ông bác anh ruột của mẹ:
- Ê, Dũng! Nghỉ lễ sắp tới đi Phan Thiết chơi không?
- Trời đất! Bà ngoại em tức là bà nội anh, đang bệnh nặng nằm trong bệnh viện như vậy thì lòng dạ nào mà đi chơi chứ?
- Ôi dào! Bà nội thì đã có mấy cô, mấy chú lo rồi, tụi mình thì làm được gì chứ? Ngày nghỉ lễ mà không đi chơi sao được, có cả anh Tùng và anh Châu con bác Hai đi nữa đó!
- Thôi, mấy ông thích thì cứ đi đi! Tui còn phải phụ với mẹ tui lo cho bà ngoại. Lễ thì lễ, không đi chơi cũng đâu có sao. Mà, từ lúc bà ngoại nhập viện tới giờ, anh có tới thăm lần nào chưa?
- Có ba mẹ tao thăm rồi.
- Bác Ba có đi thăm là chuyện của bác Ba, là bổn phận và tình cảm của con đối với mẹ. Còn tụi mình là tình cảm cháu nội, cháu ngoại đối với bà chứ! Hổng lẽ anh không có thương bà sao? Mà hổng lẽ bác Ba cũng chỉ đi thăm thôi chứ không phụ với mẹ em chăm sóc cho bà ngoại?
- Thôi, mệt mày quá! Mày không đi thì thôi, tao không rủ nữa!
- Vậy, anh có vô thăm bà không?
- Thì thăm, nhưng để tao đi chơi về đã! Thôi nhe, tao cúp máy đây!
(Hix! Con cháu cũng năm bảy đường con cháu, có hiếu với cha mẹ thì cũng hiếu thảo với ông bà; mà thờ ơ với ông bà thì cũng sẽ dễ dàng bỏ mặc cha mẹ khi sức yếu về già. Người không quan tâm cha mẹ sẽ bị con cái mình bỏ mặc sau này, âu cũng chỉ là “gieo quả nào gặt quả ấy” mà thôi!).
Chuyện thứ VI:
Lời yêu thương muộn màng
Mẹ ơi! Con biết là mẹ muốn về nhà lắm rồi.
Con biết mẹ đã phải chịu khổ sở cả hơn hai tuần nay tại bệnh viện này rồi.
Nhưng mẹ ơi! Con không có quyền…
Cả bác sĩ cũng không có quyền…
Ôi, mẹ ơi! Con đau xót lắm khi thấy mẹ phải chịu đựng đau đớn như vậy. Nào là ống nội khí quản, ống hút dịch, ống nuôi ăn… cắm vào mồm, vào cuống họng của mẹ, để đến hôm nay cái vòm miệng của mẹ đã sưng vếu lên rồi. Cả hai tay và hai chân của mẹ đều bị buộc chặt vào thành giường…
Con biết mẹ muốn nói với con điều gì dù mẹ không thể nói. Bằng ánh mắt, cái lắc đầu, mấy ngón tay ngoe nguẩy như muốn ngoắt con lại gần và miệng thì ú ớ không nói được do vướng mấy đường ống, con biết mẹ muốn về nhà, mẹ muốn buông xuôi…
“Thôi, không xong rồi, đàng nào cũng thế thôi, cho tao về đi!”.
Con hiểu ý mẹ muốn nói thế, mẹ muốn về nhà, muốn ôm ấp, hú hí với các cháu nội, ngoại. Mẹ thèm lắm cái không khí gia đình, hãy cho mẹ về hưởng sự đầm ấm một chút thời gian cuối đời mẹ, một chút thôi rồi mẹ ra đi cũng cam, chứ cứ kéo dài lê thê công cuộc giành giựt mạng sống với thần chết như thế này là kéo dài thêm sự đau đớn, khổ sở cho mẹ mà chẳng lợi ích gì.
Con biết lắm mẹ ạ! Con đau lòng lắm khi được bác sĩ cho biết rõ về bệnh tình của mẹ…
Con đã khóc suốt đêm qua mà không hề chợp mắt được một chút nào.
Căn bệnh viêm phổi mạn tính của mẹ đã vào thời kỳ cuối, đã kháng tất cả các loại kháng sinh mạnh nhất, mới nhất hiện nay, rằng mẹ cầm cự được đến hôm nay đã là kỳ tích…
Bác sĩ không dám, con không dám, anh chị Hai con không dám, và đám em út, con cháu con lại càng không dám… đồng ý cho mẹ về nhà.
Con cũng không biết là làm như vậy là thương mẹ hay ác với mẹ nữa?
Mỗi ngày người ta rút trong phổi mẹ ra cả lít nước dịch có cả đàm, mủ. Mẹ duy trì được là nhờ ở những đường ống đó, bây giờ mà xin rút ống để về nhà thì liệu mẹ sống được với con cháu bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ, thậm chí là bao nhiêu phút? Mẹ ơi, con không dám đâu, mà con nghĩ các bác sĩ cũng không dám đâu! Còn nước là họ còn tát, còn duy trì được bao lâu là họ phải duy trì dù biết trước là sẽ không xong. Y đức của họ buộc họ phải như thế. Con thì không biết gì về y đức, nhưng con cũng cảm thấy không thể chiều theo ý mẹ được. Con không thể nào xin cho mẹ về để chết được, dù rằng đó là một sự giải thoát cho mẹ.
Mẹ ơi, hãy sống với chúng con được giây phút nào thì hay giây phút đó, mẹ nhé! Mẹ hãy sống với chúng con, dù là sống trong phòng hồi sức cách ly hoàn toàn với bên ngoài. Hãy sống với chúng con, dù mỗi ngày mỗi đứa chúng con chỉ được vài mươi phút vào thăm mẹ. Mẹ nằm đó lạnh lẽo, dây nhợ, đường ống gắn đầy người, chịu bao sự đớn đau, giày vò… nhưng mẹ vẫn sống, và chúng con không bao giờ tắt niềm hy vọng.
Ôi, con sắp mất mẹ rồi! Ngàn lần sự thật có phũ phàng, con cũng không tin.
Con không thể tin được rằng con sắp mất mẹ.
Mẹ ơi! Con xin lỗi vì đã bao lần con hỗn hào với mẹ. Con sa sả những lời mắng mỏ, hằn học với mẹ cũng chỉ vì tính tình tự thủ ích kỷ của mình.
Con xin lỗi mẹ vì đã thiếu chăm nom mẹ, để đến nỗi sức khỏe của mẹ ngày một yếu đi, vậy mà con vẫn thờ ơ, vô tâm gạt bỏ những lời yêu cầu giúp đỡ thích đáng của mẹ mà đáng ra con phải tự biết để giúp mẹ.
Con sân si tranh giành và cả ganh tỵ với các em, nhất là thằng Út. Mẹ cưng nó quá mà, thì để nó lo cho mẹ chứ, sao cái gì cũng phải là con? Sửa cái nhà, mua cái xe cho nó, mẹ cũng bảo con. May là con chậm chồng, chứ như người ta thì giờ này con của con đã lớn, tập trung lo cho chúng nó thì còn đâu thì giờ, tiền bạc mà lo cho mẹ? “Nước mắt chảy xuôi” mà mẹ! Bằng chứng là mấy đứa em của con đó, cả ông anh Hai cao cả của con nữa, đứa nào cũng lo cho vợ, cho chồng con chúng nó, chứ có đứa nào lo cho mẹ không? Tất cả cũng chỉ có con thôi, không chồng, không con, không vướng bận nên mới có thể toàn tâm toàn ý mà lo cho mẹ thôi. Mẹ có biết không?
Ôi, những sự gằn hắt ấy, tính tình ích kỷ ấy, đáng lẽ con phải sáng suốt nhận ra rằng, đã gây ra cho mẹ bao nhiêu nỗi muộn phiền, buồn bực. Một đứa con gái lớn muộn chồng, chỉ riêng điều đó thôi đã làm cho mẹ phải bận lòng lo lắng biết bao, vậy mà lại còn phải chịu đựng cái tính khí thất thường của con nữa… Không biết là con phải quỳ gối như lúc trẻ thơ phạm lỗi cha mẹ bắt quỳ, và phải nói lời kính cẩn xin lỗi bao nhiêu lần mới xóa hết được tội lỗi của con? Lạy Trời, lạy Phật! Con cắn cỏ cầu xin người hãy phù hộ độ trì cho mẹ con được tai qua nạn khỏi.
Mẹ ơi, không phải là khi con sắp mất mẹ rồi, con mới tỏ ra yêu mẹ như thế đâu. Con lúc nào cũng yêu mẹ, bởi mẹ là mẹ của con. Trước đây chẳng qua vì chủ quan và vô tâm nên con xao nhãng chuyện quan tâm đến mẹ, chứ nào phải con không yêu mẹ đâu? Bây giờ con tiếc hận biết bao nhiêu. Con đã bỏ lỡ nhiều cơ hội được gần gũi mẹ, để được mẹ ôm ấp vỗ về như lúc còn thơ. Con đã có bao điều tâm sự mà không nói với mẹ. Con chủ quan cho rằng mình học cao thì khó mà chia sẻ mọi điều với mẹ chỉ mới học hết lớp năm. Con không biết được rằng trường đời đã dạy mẹ cả kho kiến thức vào đời, chẳng thế mà mẹ bươn chải nuôi cho ăn học đầy đủ cả mười đứa con.
Mẹ ơi, bây giờ thì đã muộn mất rồi! Mẹ đã không còn có thể nghe được những tâm sự từ đáy lòng của con. Mẹ cứ nằm đó, thở bằng máy, ăn bằng ống, hiểu được chúng con nói bằng những cái chớp mắt, những cái gật đầu, cái ngoắt tay ra hiệu và bằng cả những… giọt nước mắt!
(Ghi lại tâm sự chia sẻ của một chị nuôi mẹ bệnh nặng
tại khoa Hồi sức tích cực Bệnh viện Nhân dân 115).
Xuân Vinh